
Trời xanh cao, mây trắng lững thững, gió se se luồn qua những hàng cây sấu rụng lá, mùi hoa sữa lẫn trong không khí – nồng nàn nhưng chẳng hề gắt.

Thành phố như được ai đó nhấn nút “chậm lại” – để người ta thôi vội vã, mà kịp thở, kịp sống, kịp thương.
Thu Hà Nội là mùa của nhớ.

Nhớ một quán quen, một người từng đi cạnh, nhớ ly cà phê ấm trên ban công tầng hai, nhớ cả những chiều muộn ngồi xe đạp, đi qua phố cổ mà chẳng cần điểm đến.
Có lẽ vì vậy mà ai đã từng yêu Hà Nội, đều yêu mùa thu ở đây nhất.
Đồng Văn Cường