
Tưởng tượng thử nhé: bạn ở trong một căn nhà tranh vách đất đúng nghĩa – không điều hoà, không TV, ngủ giường trúc, chiếu cói. Sống cùng nhịp với một gia đình chài lưới.

Nghe có vẻ “hành xác”? Nhưng … tại sao lại không nhỉ?
Có một niềm tin là sau này, kiểu du lịch “ở như một người địa phương” – càng mộc, càng thật, càng được tìm kiếm nhiều hơn.
Chứ đô thị thì đâu thiếu, cái thiếu lại là…


Gò Cỏ là một ngôi làng nhỏ ở Sa Huỳnh (Quảng Ngãi), nằm giữa núi và biển. Hiếm hoi còn giữ được vẻ nguyên sơ. Muốn vào làng, chỉ có một con đường bê tông nhỏ, vượt qua một ngọn đồi. Cuối làng là con đường mòn dẫn ra biển – cũng là kế sinh nhai của cả làng.

Lần này, gia đình mình ở cùng cô Đi – chú Binh, homestay của cô chú nằm sát biển nhất (chắc chắn luôn là như vậy!)
Mỗi ngày, chú Binh ra biển đánh cá 1–2 chuyến. Có hôm đi từ 6h tối đến 10h đêm, Cá chưa đủ, 3h sáng lại ra tiếp. Nhịp sống trong nhà xoay quanh lịch biển của chú.

Ba ngày ở đây, giống như được về quê sống cùng ông bà:
- Nghe chuyện tôm cá, chuyện làng, chuyện tám người con đi làm xa.
- Phụ cô gỡ lưới, đi chợ, nấu cơm, quét nhà.
- Ngủ trưa trên võng dưới mái tranh.
- Sáng sớm, chiều muộn, đi đón chú ngoài biển về.

Gò Cỏ không dành cho ai tìm sự tiện nghi. Nhưng nếu bạn muốn một điều gì đó gần gũi, mộc mạc của một làng chài – thì đây có thể là nơi bạn nên thử.

Cre: Nguyễn Hồng Nhật