
Chỉ cách Sài Gòn vài giờ xe, Vũng Tàu luôn là chốn để tôi “chạy trốn” mỗi khi thấy lòng quá đầy. Không ồn ào như nhiều điểm du lịch biển khác, Vũng Tàu mang một nét dịu dàng, cũ kỹ nhưng rất đỗi thân quen.
Sáng sớm, biển lặng như tờ, sóng khẽ vỗ vào bờ nghe như lời thì thầm. Tôi dạo bước trên Bãi Sau, cảm nhận cát mịn dưới chân và gió biển mằn mặn quện vào tóc. Trưa nắng lên, ghé quán lề đường ăn đĩa bánh khọt nóng hổi, giòn tan – thấy cái ngon không nằm ở món ăn, mà ở sự giản dị và chân thành.

Chiều đến, ngồi cà phê ven biển, ngắm hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống mặt nước. Một ngày ở Vũng Tàu trôi qua chậm rãi như thế – đủ để quên đi những bộn bề, đủ để lòng nhẹ tênh.
Vũng Tàu không cầu kỳ, không “hot trend”, nhưng có lẽ chính bởi vậy mà vẫn luôn là điểm đến để nhớ, để thương.


Cre: Ninh Nhi Nguyen